Chương cuối trong cuốn tự truyện "Bên kia Bức Tường" chứa đựng nhiều suy ngẫm, chiêm nghiệm của trưởng nhóm Bức Tường về số phận, về cuộc đời và những điều bản thân đã trải qua.
|
Cuốn sách Bên kia Bức Tường. |
Những sóng gió đã trải qua trong cuộc đời càng giúp Trần Lập thêm vững vàng bản lĩnh. Ảnh: FBNV |
Có bạn biết tôi hở ra ý định viết tự truyện, ngạc nhiên hỏi: "Có sớm quá không?" Tôi bật cười vì câu hỏi đó nhưng tôi hiểu đó cũng là một phản ứng tự nhiên rất phổ biến. Có những đứa trẻ đã viết tự truyện cả trăm trang có những người viết đến vài cuốn chỉ về những chuyện vặt đời mình, nhưng dù sao nó vẫn là những trường hợp cá biệt. Người ta vẫn thường cho rằng chắc phải là những người đi hết cuộc đời mới hay viết lách gì đó để lại. Những người đã qua bên kia sườn dốc của sự nghiệp mới hay hoài niệm và níu kéo hào quang.
"Bên kia đỉnh dốc, người ta đồn thế thôi - Ở nơi kia chỉ là ẩn số
Nhưng tôi tìm thấy vầng dương vẫn chói chang và tôi vươn đôi bàn tay"
(Ca khúc Rung chuông vàng)
Tôi thích giải phóng năng lượng bằng bất kỳ cách gì mà tiếng nói bên trong mách bảo. Con người sống không thể chỉ đơn thuần duy lý khi đến tuổi trưởng thành hay đang toan về già. Cũng cần phiêu linh và lắng nghe cảm xúc dẫn lối thì cuộc sống mới có những thú vị. Suy tưởng, miên man với những mảnh ghép của những câu chuyện đã qua, tôi khá ngạc nhiên về mình khi đã kì cạch gõ ra được hàng trăm trang giấy thế này.
Bên kia Bức Tường không phải là những lát cắt giật gân với những chuyện động trời gây sốc cho công chúng. Không phải là những thâm cung bí sử khiến những người có liên quan bị phơi bày. Một con người duy mỹ và đi nhiều như tôi không dành chương nào để nói về vợ con hay những người đẹp. Những bóng hồng thấp thoáng sau mỗi ca khúc lãng mạng và đầy xúc cảm. Tôi cũng chưa từng kể về thời đeo túi xách sang Bangkok buôn thời trang hay những chuyến xuất ngoại cùng ban nhạc Bức Tường. Tôi cũng chưa từng kể về chuyện từng làm đại sứ cho AFC (Liên đoàng Bóng đá châu Á) vận động cho bóng đá Việt Nam. Chưa thể kể về những khó khăn khi làm Đại sứ Green Talk vì môi trường. Còn nhiều hoạt động khác mà mỗi sự kiện còn quá nhiều điều phía bên kia bất cập của nó. Một ngày có đến tận 24 giờ, mỗi giờ là bao nhiêu khoảnh khắc mà ta có thể tung hoành nhiều việc. Có nhiều người có thể bật một lúc nhiều "cửa sổ" máy tính. Vừa làm việc vừa chat vừa lướt web, vừa chăm bẵm chỉ số chứng khoán, vừa xem youtube trong cùng một khoảng thời gian. Với hai mươi năm âm nhạc trôi qua. Viết sao cho hết mọi điều hay và giấu sao cho hết được những điều muốn giấu?Dù là một nghệ sĩ, một người kinh doanh, làm việc này việc nọ. Dù gặp gỡ với những người đẹp, người xinh. Người yêu kẻ ghét hay những ám hại chìm nổi. Tất cả đều có sự sắp đặt vô hình mà ta không thể biết. Đó chỉ là những hành động để đi đến tận cùng của những khả năng thực tế. Nó khiến ta chuyển động không ngừng và có giá trị thay vì thụ động và nhợt nhạt sống mà thôi.
Chẳng biết vì lý do mình đã trèo lên, vì mặt đất tự dâng hay vì những mơ mộng ấy đã chủ động sà xuống. Dù là thế nào thì tôi không còn mơ ước kiểu như thuở bé, không bay cao quá như ban đầu. Tôi không còn mơ vu vơ và những giấc mơ mới nó ngắn ngủi, dễ đạt hơn. Ngoài kia vẫn luôn có người cùng trang lứa nghĩ rằng những mơ ước đã chết theo tuổi thơ hoặc những tham vọng bất thành. Họ không còn đủ dũng khí để ước mơ cao xa nữa mà chỉ biết thèm khát những thứ rất gần tầm với. Chẳng sao hết, đó là hiện thực cuộc sống của mỗi người, mỗi con đường mà họ đã đặt dấu chân đầu tiên để bước vào. Thế nhưng bản thân ta không không chỉ sống vì mỗi bản thân và những mơ ước bé nhỏ mãi được. Hãy để cho thế hệ sau nhìn thấy những gì để họ có động lực mà mơ ước theo cách riêng. Bên này Bức Tường của mỗi người là hình ảnh nhân vật danh tiếng và đẹp đẽ với nhiều chiến tích sáng láng. Dễ dàng quá chăng và thuận lợi quá chăng thì bạn cũng phải tự có một vế bên kia của mình để soi rọi. Không hẳn xưa kia tôi luôn được làm hoặc dám làm tất cả những gì mình thích. Bố mẹ không cho hay bản thân không đủ tố chất để gia đình đặt niềm tin? Tất cả thì cuộc sống đã trả lời gần đủ. Còn bây giờ tôi đang nhìn thấy hình bóng mình thuở xưa trong mỗi ngày của những đứa con. Chúng sẽ đi tiếp nhưng có thể bằng con đường khác, một giấc mơ khác mà số phận của riêng chúng đang sắp đặt. Nhiều điều còn chưa thể biết nhưng có một điều chắc chắn là chúng cũng có câu chuyện của cha mình làm mạch ẩn cho bên này bên kia.
Còn với bản thân tôi, chắc chắn chẳng có lối nào bằng phẳng trải dưới chân khi mình còn phải đi tiếp. Gặp sóng gió, chắc tôi lại nhủ thầm: